Không phải là bạn bè nhưng cũng không phải là người yêu, cứ bên cạnh đời nhau như thế, đủ bình an, đủ hạnh phúc nhưng cũng đủ hy vọng và thất vọng nhiều. Ai trong đời cũng phải đôi lần bước qua những khoảng trống không nhau để biết niềm đau là một thứ có thật, và hạnh phúc chật vật lắm mới len lỏi nương mình giữa vô chừng nước mắt rơi.
Thà một lần từ bỏ những niềm vui nho nhỏ, từ bỏ những lần dũng cảm lắm mới dám cầm tay thật chặt, từ bỏ vòng ôm dưới những làn gió lạnh luồn vào tóc rối đi qua phố phường… còn hơn ôm mộng tưởng mỗi ngày mong ngóng tình cảm nhiều hơn một chút để rồi lại tự giận người, giận mình mà không nói được lý do.
Rồi sẽ là những nhớ nhung suốt một ngày dài, những vết nhớ như một sợi chỉ mảnh được may sâu vào hệ thần kinh vốn nhập nhằng để rồi lại cứa vào sâu hơn mỗi khi trời trở lạnh. Nhưng rồi sẽ nhẹ nhõm và an nhiên. Rồi sẽ là những tin nhắn muốn gửi đi nhưng rồi lại không đủ lòng can đảm, thà cứ một lần tàn nhẫn còn hơn cứ nương tựa vào nhau mà không biết ngày sau rồi sẽ ra sao, hay mối quan hệ này sẽ bước đến tình yêu hay không. Thà cứ hụt hẫng và trống trải mỗi lần khi bắt gặp những cảnh cũ, những tách cà phê trứng không dám khuấy sâu còn hơn khoác một chiếc áo tình yêu không đủ ấm. Tự nhủ lòng mình rồi sẽ ổn, sẽ ổn thôi mà…
Từ bỏ một thứ không thuộc về mình, nghe thì giản đơn, làm thì khó nhưng không phải là không làm được. Cuộc đời luôn dành cho chúng ta một lối rẽ, một lối rẽ có một người đứng chờ ta ở trước, cho ta một tình cảm mà ta thấy an toàn, cho ta một nơi để ta nương tựa, một mái ấm để ta trở về, quệt cho ta một giọt nước lăn khi ta khóc, cười cùng ta khi ta vui, pha cho ta cốc sữa khi bình minh lên, và cho ta dựa vào lưng vào lúc chiều tà,…
Gặp được nhau đã là duyên rồi, nên đừng trách duyên mỏng. Cũng đừng trách tình không sâu khi bản thân mình còn không đủ can đảm để thương yêu trọn vẹn…
Anh sẽ quên em.
Tổng hợp **Hoàng Vũ**
0 nhận xét:
Đăng nhận xét