Em có đôi mắt sáng tinh nghịch, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai và cả lời nói nhí nhảnh như một cô bé. "Con gái, là bông hoa tươi đẹp nhất, yếu mềm nhất nhưng lúc đứng trước bão táp thì đó chính lại là bông hoa mạnh mẽ nhất. "
Anh thuộc cung sư tử, giống như tính cách của cung hoàng đạo của mình. Trong mọi việc và hành động anh luôn muốn mình là trung tâm, luôn muốn quyền lực. Nhưng với anh em lại là trung tâm.
Anh - chàng trai có niềm đam mê đặc biệt với bóng đá.
Em - Một cô gái không biết bóng đá là gì.
Anh đã từng đứng trước gương, tự hỏi bản thân. Liệu anh có thích em không?
Lần đầu tiên gặp em, anh ấn tượng với hình ảnh một cô gái có thân hình cực chuẩn, cực kì cool và hình ảnh của em lung linh dưới ánh nắng buổi sáng ở nhà thờ Đức Bà. Qua thời gian nói chuyện, giọng nói nhí nhảnh đã làm cho anh dần mến em nhiều hơn. Vậy đó, cừ từ từ hình ảnh về em len lỏi vào sâu trong tim anh. Đơn giản như thế, giờ thì. Anh hơi thích em...
Hằng ngày, anh nhắn tin với em, trò chuyện thâu đem suốt sáng cùng em. Mỗi khi em vừa đăng một trạng thái không vui lên mạng xã hội, anh đều là người đầu tiên nhắn tin an ủi em. Em biết không anh theo dõi em đó? Nhưng thật sự không phải như thế. Một người con gái đầy người hâm mộ như em, thì thiếu gì anh theo dõi và comment? Dù là hằng ngày, anh luôn an ủi, tâm sự với em nhưng chỉ đơn giản ở mức bạn bè quan tâm nhau thôi.
Nhiều lúc anh tự hỏi em là người thế nào?
Một có gái bé nhỏ nhưng em vẫn đầy lo sợ trong khi đi học Đại học, phải chăng là em biết quá nhiều?
Một cô gái có quá nhiều người tán đến nỗi anh luôn cảm nhận thấy sự thận trọng trong lời nói của em khi nói chuyện với anh. Em sợ ra trường không làm được? Sợ yêu sai người? và sợ?
Nhưng lúc em đối diện với chính mình, lúc em nhốt mình trong căn phòng yên lặng, con người thật của em lại trở về. Những lúc như thế, em lại yếu đuối, lại ôm lấy đôi vai nhỏ của mình mà khóc. Em cô đơn lắm phải không Lúc đó, em luôn ảo tưởng rằng facebook là cuộc sống của mình.
"Đừng lo, anh đây rồi." " Đừng sợ, anh thương em"
Còn anh, một chàng trai nhiệt thành từ bé luôn sôi nổi và nhiệt tình.
Rồi một ngày nào đó anh ra trường. Thất nghiệp! Thất tình! đó là cú sốc khá lớn với anh. Rồi thời gian cũng xóa nhòa tất cả. Anh lao vào học hành và làm việc đầy nghiêm túc. Anh bận tới nỗi đã không còn nhớ bao lâu anh chưa xem một bộ phim dài tập. Bận đến nỗi không nhớ bao lâu rồi chưa về nhà? Và cũng bao lâu rồi anh chưa quan tâm một cô gái nào?
Anh nhiệt tình đấy, vui vẻ đấy. Nhưng đầy nội tâm. Đó là lời nhận xét của nhỏ bạn thân anh.... Nghe đoạn này thấy sống ảo thật.
Anh biết rằng, trong tim anh và em đang ở vị trí nào. Nhưng anh không muốn nói, vì có khi im lặng sẽ giúp anh lại gần em hơn nữa.
Tuy rằng anh không mạnh mẽ, nhưng sẽ yêu em mạnh mẽ như lúc anh làm việc. Và sẽ có một lúc, hai chúng ta cùng nắm tay nhau, thật chặt và mỉm cười trong sự chúc phúc của mọi người...
"Anh muốn là người em nhớ trước khi ngủ, muốn được em gối tay anh khi đi ngủ, muốn trở thành bờ vai ấm áp cho em và muốn đi bên cạnh anh như người anh thương"
Gửi em người yêu tương lai của anh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét